Năm Khương Liễu 18 tuổi đã gặp gỡ chàng thiếu niên nhà bên Trần Ám ở thị trấn Đàn Sơn.
Cô gái ngây thơ, rực rỡ như ánh mặt trời đã dành trọn tình cảm cho anh, nhưng đáp lại cô chỉ là sự thờ ơ và những lời nói lạnh nhạt đến mức sỉ nhục.
Rồi Khương Liễu được Tô Tích đưa đi, rời khỏi thị trấn nhỏ. Ngày ra đi, cô đến nhà Trần Ám từ biệt nhưng chỉ nhận lại một câu nói vô tình: "Đi rồi thì đừng quay lại nữa".
Khi Khương Liễu thực sự rời đi cùng người đàn ông khác, Trần Ám gần như suy sụp. Anh liều mạng học tập, cố gắng thoát khỏi Đàn Sơn, chỉ để một ngày nào đó có thể đứng trước mặt cô, hỏi cô một câu: "Em còn nhớ lời nói năm xưa không?".
"Em nói gì cơ?" Khương Liễu hỏi.
"Em nói... Đêm nay trăng đẹp quá..." Trần Ám ngập ngừng.
"À." Khương Liễu đáp: "Đó là bởi vì mắt em bị ghèn che mờ, lầm tưởng mây đen là ánh trăng."
"%^&!" Trần Ám thốt lên.
Tóm tắt một câu: Liễu ám hoa minh*, chi bằng quay đầu là bờ.
*Mắt thấy tình huống không còn đường tiến nữa thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Cảnh báo: SE, SE, SE. Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần!!!